Wednesday, January 7, 2009

Sâm Bổ Lượng ở Đài Loan

30 tháng Năm - Sáng nay thứ Hai đi làm, từ Taipei lên Hsinchu mất 1 giờ đồng hồ, tiền xe tốn $2,000 đài loan tệ ($70.00 dolars). Vì mai về California nên ở lại Taipei cho tiện, mọi khi vẫn ở Hsinchu cho gần. Không như Đài Bắc, Hsinchu buồn bả, chẳng biết đi đâu. Tối ngày ở trong khách sạn như cực hình, mấy tiệm buôn mom and pop giống Saigon, đằng trước để cái quầy bán hủ tiếu, bán mì, trong nhà kê dăm ba bàn, mấy cái ghế để khách ngồi ăn. Vắng khách, ông chủ ngồi trước tiệm quạt phành phạch làm nhớ quê nhà những buổi trưa hè.

Hôm qua tôi đi lại tiệm sâm bổ lượng. Tính kỳ này chọn món khác, vừa chỉ cái hình thì cô bán hàng trổ một loạt tiếng Tàu, nhìn kỷ tôi biết mình hố. Món này chắc có hai ba kiểu ăn, có bỏ đá bào hay không? cho táo Tàu loại gì? tôi hiểu cô hỏi tôi muốn ăn cách gì làm sao tôi giải thích?. Tôi đành bổn củ soạn lại, ăn món hạt sen với khoai môn. Anh xong tôi tò mò muốn kêu thêm món nữa. Thấy hình giống như chè chí mà phù hồi nhỏ hay ăn ở trên phố. Tôi định bụng chơi món này cho biết ngon hơn mấy anh Tàu ở quê mình không. Cô bán hàng đem ra môt tô màu đen kịt, lỏng lỏng chứ không đặc như chí mà phù, lại kèm theo chừng chục viên thuốc, tròn tròn, màu trắng nhỏ bằng đầu chiếc đũa. Tôi nhìn quanh coi người ta ăn, bỏ viên thuốc vào miệng nhâm nhi rồi làm một ngụm nước đen đen. Mẹ cha ơi, vừa bỏ viên thuốc vô nghe chua cả cái miệng, nhắp thứ chén nước thì đắng nghét không kịp phun ra, tôi đành nhắm mắt uống luôn. Mất toi 50 đồng đài loan, vừa đi vừa cười thầm trong bụng, đúng là tổ trác.

Mấy cái xe bán hàng rong làm mất thời giờ không ít. Tôi đứng coi họ mua bán, vừa muốn thử cho biết đá biết vàng, nhưng còn ngần ngại. Có xe bán bắp luộc, bắp nướng trét mỡ. Tôi không thấy hành như ở quê nhà, họ trét cái gì màu đen đen, không thơm như ở Việt Nam. Vợ tôi mê bắp số một, có nàng ở bên cạnh thì phải làm vài trái đem về ăn tối giống như kỳ đi Việt Nam vừa rồi, tối nào cũng xuống chờ đón xe bắp nóng hổi chạy qua. Mấy xe bán tả pín lù đông nhất, khách tới lui nườm nượp. Đủ thứ tim, phổi, gan lòng, ruột…có thêm đậu hủ, lạp xưởng, khoai, cá viên, bò viên…hầm bà lằng xí ngấu bỏ hết vô trong chảo dầu kêu xèo xèo….khói bốc lên thơm lừng, mỡ văng tùm lum. Đảo qua, đảo lại cô bán hàng vớt ra để cho ráo dầu rồi bỏ vô bịch giao người mua. Có người ăn liền, có người đem về nhà nhậu, có người vừa chạy xe vừa ăn.

Đến Đài bắc mà không uống trà thì cũng uổng. Đủ thứ, đủ loại trà thơm ngát. Đắt tiền, rẻ tiền không biết đường mà mò. Có loại uống vừa thơm, vừa không làm mất ngũ, trằn trọc. Có loại nó quậy mình bần thần cả đêm. Tôi uống ôlong thì thấy chịu, tưởng bở uống thử trà xanh (green tea) làm mất ngũ cả đêm.

Hồi tối ăn dinner ở Brasserie, nằm trong Grand Formosa Hotel hết xảy. Nhà hàng đắt và ngon đến độ muốn có bàn ăn phải dặn chổ trước, không thì chờ đến tối mai. Tôi ít ăn sushi, phần vì ngại đau bụng khi đi xa nhà, phần vì gần đây lại sanh tật hay bị allergy với cua tôm. Vậy mà thấy hàng phô bày ngon quá, tôi làm thử, ăn hết hai vòng sushi vẫn muốn thêm nếu cái bụng cho phép. Đồ ăn loại thượng hảo hạng, cá tuna tươi rói, trứng cá dòm lóng lánh, mực con, nghêu, sò, ốc bày la liệt. Món nào cũng khỏi chê, ăn không cảm tí mùi tanh trừ vị ngọt lịm và ngon của đồ tươi như vừa mới đem lên từ biển. Cái bánh cuốn bằng rong biển, kẹp ít trứng cá, thêm chút washabi kèm với dưa chuột và sốt cắn một miếng, vừa dai dai, vừa béo béo. Rong biển loại “top of the line”, ăn không một chút tanh.

Tôi thử món Shimayato, bánh mì kiểu pita giống như bánh chiên, kẹp thịt gà ướp, trộn với bắp cải, cà chua và ít nước sốt, khỏi chê luôn. Thịt heo ướp nướng than, cánh gà lụi, xúc xích nhét xương heo nướng trên đá thơm lừng, roasted beef mềm mại, cá hồi chiên, cá thu hầm nước sốt ăn một miếng đáng đồng tiền bát gạo.

Tôi không thuộc loại kén ăn. Dân ngũ bờ ngũ bụi quen rồi. Mình xuất thân con nhà dân dã, từng bửa đói bữa no. Gần đây đi làm xa nhiều, ở khách sạn 5 sao, ăn loại thượng hạng thành ra cơ thể bị hư. Nhỡ ăn cái gì bụng nó không chịu thì đau khổ, vừa mất vui vừa hỏng việc hảng. Gọi vợ than vãn “anh già rồi, ăn đồ biển bây giờ bị ngứa”, tưởng được an ủi nào ngờ nàng phán “anh ăn uống sang nên cơ thể bị spoil, ăn đồ biển thượng hạng sao không thấy biến chứng”.

Bữa ăn tối vừa rồi tôi cũng lo lo. Không biết cơ thể nó có trở trứng với đồ biển không? Sáng dậy không thấy biến chứng gì hết, coi như hạ cánh an toàn.

Đài Loan, tháng Năm, 2005

No comments:

Post a Comment