Wednesday, January 7, 2009

Chuyện Lạ Đài Loan

.

Hôm qua, ngày 29 tháng Năm một tay anh chị ngoại hạng ở Đài Bắc qua đời, tay này ác chớ không vừa, vậy mà đến 93 tuổi mới khăn gói gặp Năm Cam. Chuyện lạ là hôm đưa đám tang, giới anh chị khắp Đài Loan đổ về tràn ngập. Không những chỉ có anh chị Đài Loan, cả mấy ông trùm ở Nhật như Yamaguchi-gumi, Sumigosi, ông trùm 14K, một trong tứ Đảng ở Hong Kong, ông trùm cai quản hầu hết sòng bạc ở Macao… cũng hiện diện với phái đoàn hùng hậu. Tiếc Năm Cam đi sớm, nếu không dám đóng bộ đồ đen kiểu du kích đến chia buồn lắm.

Báo Taiwan News loan tin gần 10 ngàn "gangsters" về chia tay ông trùm có biệt danh "Mosquito Brother". Con muỗi còn có thêm biệt danh thứ hai là the Final Arbitrator, tức là kẻ phán quyết tối hậu .Trong số những anh chị đến dự lễ tang, có những băng đảng không đội trời chung với nhau. Bốn băng lớn ở xứ Đài, Bamboo Union, Four Seas, Tiendaomeng và Pine Union ký hiệp định đình chiến trong ngày tang. Họ được lệnh đến thì đến nhưng không gây gổ, thằng nào cải lời xuống suối vàng thăm Bố. Có lẽ vậy mà không có một cảnh hổn loạn, cả gấn 10 ngàn anh chị, mặc áo T-shirt đen lặng lẽ nghiêng mình trước con muỗi, xong rồi nhanh chóng lặn mất.

Cảnh sát Đài Loan vừa làm nhiệm vụ trât tự, vừa chụp hình lia lia. Cơ hội có một không hai để lưu trử hồ sơ hàng ngàn tay anh chị. Mafia Ý, mafia New York, gangster ở Los, băng Mễ chơi thua xa anh chị Á Châu. Một đám chỉ biết bắn súng rầm rầm, thanh toán dành ăn, còn một bên thì vừa lận con dao, vừa thủ thêm cuốn tôn tử binh pháp.Con muỗi xuất thân dân không cha không mẹ, ra đời sớm kiếm cơm nuôi em. Thành tay anh chị từ hồi còn trẻ, làm trùm cả khu vực thành phố Đài Bắc từ đó đến giờ. Hồi sinh tiền giao thiệp rộng, làm ăn mafia đa quốc gia nên tài sản kếch sù. Hiện gia đình của nhóm này kiểm soát hệ thống xuất nhập rau quả, nắm gần 45% các dịch vu quán bia rượu, hotel, vũ trường tại Đài Loan.

Tôi nghĩ thế nào con muỗi cũng gặp Năm Cam. Bố già Đài Loan vỗ vai bố già Việt Nam an ủi. Mày thấy đó, không đi trước thì cũng đi sau. Chỉ tại mày hấp tấp nên đi sớm, giết con Dung Hà làm gì để bọn nó xử tử. Tao như mày, tặng một vé du lịch Đài Bắc, cho nó hưởng đã đời rồi giao em út thịt tận Đài Nam, bố bọn công an Hà Nội mò ra.Con muỗi hồi còn trẻ đã là tay anh chị khét tiếng, làm chủ cơ ngơi vậy mà cảnh sát Đài Loan bó tay, làm ăn đàng hoàng, có đóng thuế, có môn bài hợp pháp, đâu cần mở xòng bài lậu lấy xâu. Đám anh chi Việt Nam chỉ giỏi ăn xổi, ở thì, đánh lộn, giành gái, lấy le. Không biết tính đường dài, chiến thuật thì khá nhưng chiến lược thì bù. Đánh du kích ngon, chơi chính quy thì không bài không bản. Làm ăn bạc triệu mà còn để mấy con cái nó xù, chết lãng xẹt.

Hôm qua trước khi về California, tôi thả bộ một vòng, định ăn cái gì cho nhớ hương vị đường phố. Đài Bắc trời tháng Năm không nóng, nhưng lại có gió thổi ào ào từng đợt. Bên California tôi thường thấy bán mấy con gà nhỏ bằng bàn tay, đen thui kêu là gà ác. Tôi chịu, không hiểu sao lại là ác, chẳng lẻ mấy con này hung dữ hơn gà thường. Tôi chưa thấy gà ác to cỡ gà bình thường. Nhưng hôm qua thấy họ treo lủng lẳng cả chục con gà ác thuộc loại to. Tò mò quan sát kỷ coi có gì khác giữa con ác và thiện, chắng thấy gì lạ, ngoài trừ lớp da đen bóng, bên trong thịt giống nhau. Tôi thiệt tình muốn làm một đĩa gà ác ghê đời, thử mùi vị thơm ngon cỡ nào, có khác gì mấy con gà thiện không ? Ở đây họ ăn hết, đầu cánh cổ chân không chừa bộ phận nào. Thâm chí mấy cái phao câu, vừa ác vừa thiện cũng xâu trên que bán, trông mát mắt không kém.Vơ tôi mỗi lần làm gà, nàng bỏ cái phao câu. Tôi nhớ câu "nhứt phao câu, nhì đầu cánh" của dân nhậu cũng tiếc hùi hụi. Không thấy ai ăn nên nghĩ mấy cha nội nhậu vào lời ra chớ làm gì phao câu quý vậy. Kỳ này về, tôi nói Vợ để lại cái phao câu, thử coi ngon cở nào.

Bên Đài Bắc người ta bán chứng tỏ ăn được, ăn ngon. Hơn nữa tôi cũng nhìn kỷ rồi, mấy cái phao câu con thiện, con ác trong béo ngậy, chút mỡ vàng vàng chảy ra khiêu khích, cái đít vểnh vểnh nhem thèm, cắn một miếng tới đâu hay tới đó.Tôi mua hai trái bắp luộc, mỗi trái gần $1.50 dollars, đắt hơn bắp Hán Thành, đem về làm quà cho Vợ. Vợ không dặn mua gì mà lại dặn mua bắp, ăn thử coi ngon cở nào mà mắc dữ vậy. Bên này, bắp luộc chín, trét lớp mỡ rồi nướng sơ trên than bán thành bắp nưóng. Hồi chiều tôi ăn tô mì bò bình dân, kêu thêm một dỉa gân với nạm bò, thêm chai bia Đài Loan. Bửa ăn tốn 370 đài loan tệ, chừng hơn $10.00 dollars.

Nói vụ giá cả làm nhớ tới Hán Thành, đắc đỏ không thua gì Tokyo. Trái dưa hấu ở Tokyo $40 dollars, thì Hán Thành cũng gần $25 dollars. Đi du lich kiểu buộc bụng, đến Hán Thành thì chỉ có nước xỉu, uống ly cappuchino hơn $5.00 dollars, đắt gấp đôi mà đâu có ngon bằng cafe ở Garden Grove, California.

Tôi hay đảo vòng vòng ở super market quan sát tình hình mua sắm, coi đồ ăn sinh hoạt thế nào. Thấy thương mấy bà Vợ mỗi lần đi chợ, hai con cua nhỏ hơn bàn tay đi đứt hơn $12 dollars, bắp 1$ dollars một trái, cá khô loại ngon thì nhắm mắt quay lưng. Không rỏ cá ngon cở nào, chừng hai chục con khô, to bằng bàn tay, gói ghém sạch sẽ, bỏ vô hộp đàng hoàng lịch sự, đề giá $250 dollars. Cá này tôi biết giới bình dân ăn vô trào ra, hầu hết họ mua để làm quà biếu. Không biết cá loại này phơi khô kiểu nào? cá tôi được ăn lần trước giống như cá lù đù, ăn cũng tạm chứ không gì xuất sắc. Điều ngạc nhiên là người bạn Đại Hàn giải thích cá này phơi ở ngoài tuyết, phơi tới phơi lui cho cá teo lại, hết mùa tuyết đem đóng gói bán.

Người Việt mình đâu có ai biếu cá khô bao giờ ? đem cho coi chừng bị chưởi nát mặt. Ở xứ Hàn Quốc lại khác, quý lắm mới tặng cá khô. Mai mốt con dâu Hàn Quốc cho bà mẹ chồng Việt Nam hộp cá khô, phải biết trước để khỏi mích lòng, hờn hờn tủi tủi, tội nghiệp con dâu. Văn hóa khác nên lắm chuyện buồn cười, cùng dân Á Châu mà còn chảy nước mắt. Tưởng tượng dân mắt xanh mũi lỏ thì không biết chảy cái gì đây?

Đài Loan, 31 tháng 5 năm 2005

No comments:

Post a Comment