Tháng 9 vừa rồi tôi đi Kagoshima, một thành phố nằm tận cùng của phiá Nam nước Nhật. Kagoshima không có đường bay quốc tế, thành ra phải đi từ SF đến Osaka rồi đổi phi trường nội địa, lấy máy bay đi từ Osaka về Kagoshima mất 1 giờ đồng hồ.
Kagoshima đúng là thành phố buồn thiu. Chẳng có gì hấp dẫn du khách ngoại quốc hết. Ở đây nổi tiếng nhất là về khoai lang tím, đặc sản điạ phương. Khoai lang tím nấu thành rượu người Nhật kêu là Sochu, uống cũng nặng không thua gì rượu đế miền Nam. Đặc biệt chỉ duy nhất ở Kagoshima là bạn có thể uống bia tím, nấu từ khoai lang tím.
Nói đến Nhật về rượu thì thông thường người ta nghĩ đến Sake. Thực ra gần đây Sake đã nhường chổ cho Sochu. Soshu là thứ rượu nấu từ các loại khoai, trái cây….bất kể thứ gì, trong khi đó sake nấu từ luá và phải chưng cất. Nồng độ rượu Sake từ 10 đến 15 độ, trong khi Sochu nặng hơn, có thể từ 20 đến 40 độ. Ở đâu trên xứ Nhật thì bạn kêu Sake, người ta đem Sake. Nhưng ở Kagoshima thì không như vậy. Kêu Sake người ta dọn bạn Sochu. Bạn có thể chọn hàng chục loại Sochu để thử….uống chừng một xị rượu coi như quất cần câu rồi.
Kagoshima nổi tiếng về khoai lang. Một củ khoai chừng nửa lòng bàn tay bán giá $1 dollars, khoai lang làm bánh, khoai lang làm thành chip, khoai lang làm bia, khoai lang làm rượu…..đi đâu cũng thấy khoai lang. Buổi sáng ăn điểm tâm họ cũng để khoai lang cho bạn ăn. Tổi thử rồi, thấy cũng giống khoai lang quê mình….nhiều khi còn thua cái vị ngọt và bùi của khoai mình, chỉ có khác là hình như tôi chưa thấy khoai lang tím ở Việt Nam.
Ở Kagoshima - Nhật họ có món ăn rất lạ, lần đầu dọn ra thấy hết hồn. Cá phơi khô, xắt ra mõng còn hơn tờ giấy quyến. Khi nấu soup hoặc bất cứ món gì có nước, họ rải vài nhúm cá khô này lên. Cá cắt mõng, thấm nước từ từ nên chuyển động làm bạn tưởng như con gì còn sống đang nhúc nhích trong tô….thấy hết hồn luôn. Sau này biết rồi nên ăn tỉnh bơ. Họ ăn nhiều món mà mình cũng thấy là lạ. Thí du như trứng gà sống, bỏ vô chén đánh cho đều, chế vô vài giọt nước tương rồi đổ lên chén cơm nóng, quậy xệch xệch rồi cứ thế mà và vô miệng….Tôi chịu thua, chẳng thà ăn Sushi chứ ăn trứng sống kiểu này thì không có tôi.
Ở nhà nhiều khi mình ăn mì, ăn bún mà húp kêu soạt soạt là vợ nhắc, con kêu. Ở Nhật, ăn mì mà không kêu cái rọt dòn tai thì không phải dân Nhật. Trai cũng như gái, họ để nguyên cộng mì, đưa vô miệng rồi cứ thế mà hút cho đến hết….không cắt ngắn hoặc và vô miệng nhè nhẹ như kiểu ăn của người mình. Vô tiệm Nhât ăn mì cứ nghe như tiếng nhạc…chổ này hút một cái xoạc, chổ kia kêu cái xoạc vừa lạ lùng mà cũng vừa buồn cười.
Tuesday, January 3, 2006
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment